Trong tim bạn chứa những gì?
Xưa có anh nông dân nọ có cuộc sống thanh nhàn bên gia đình, bên nương rẫy và 1 dòng suối trước nhà. Một con quỷ đi ngang qua, thấy thế nên quấy phá. Nó biến đất đai thành cằn cỗi, dòng suối khô cạn nước, rồi thình lình lại mưa tầm tã nước lũ dâng cao, rồi hoá phép côn trùng cắn phá mùa màng. Nhưng đều thất bại vì người nông dân luôn chăm chỉ biến mọi nghịch cảnh thành thành tựu. Nó về về tâu với quỷ vương, quỷ vương chỉ nó giả làm người thu mua nông sản, vô mua với giá rất cao. Người nông dân thấy lợi nên bán hết nông sản dự trữ trong nhà, rồi nó bày nên đi thu mua của người xung quanh rồi bán cho nó, hưởng chênh lệch. Người nông dân thấy quá lợi, bỏ việc đồng áng, trở thành thương nhân, đầu tiên cũng mua bán tử tế nhưng vì để kiếm tiền nhanh, ông trở thành gian thương, mua nông sản rồi chuyển qua đầu cơ đất đai và nhanh chóng giàu sụ, vì người châu Á ham đất ham nhà, rất dễ kiếm tiền từ sở thích sở hữu riêng này. Khi có tiền, ông dùng tiền mua chức lý trưởng rồi hào trưởng rồi quan huyện, rồi bắt đầu sống cuộc sống dư dật, dọn cả nhà lên thị trấn sinh sống.
Ăn quen nhịn không quen, những món ăn cơm rau củ ngày xưa đã chuyển thành tôm thịt cá, rồi năng lượng trong người nhiều, tiếp xúc nhiều nên người nông dân bắt đầu thê thiếp trai gái, rồi các quan hệ với tầng lớp nha lại địa phương khiến người nông dân thích thú với rượu chè hút thuốc phiện mỗi đêm. Đôi ba lần quay ngang nhà cũ, ông nghĩ mãi không biết vì sao mình lại có thể sống trong điều kiện tồi tàn như vậy. Bà vợ quen làm lụng tay chân, quen cho lợn cho gà ăn mỗi ngày chuyển thành tay bài khét tiếng trên phố, con cái biến thành công tử tiểu thư cưỡi ngựa đi rong chơi cả ngày, thấy ai ngứa mắt là sinh sự. Tiểu quỷ thấy vậy về báo với quỷ vương, quỷ vương nói vậy là đã thành công, mày thấy khó khăn không triệt được một người thì mày lấy lợi ích ra mà triệt. Hiếm ai trên đời vượt được chữ THAM. Để rồi mày xem kết quả.
Các bạn thân mến, người xưa có câu "Dò sông dò biển dễ dò, nào ai lấy thước để đo lòng người“. Nhưng hãy lấy tiền ra đo, một số lòng người đo được bằng tiền. Nhiều người có thể giữ mình ở mức vài ba triệu, nhưng thay đổi trước vài ba tỷ. Nhưng cũng có kẻ trước tiền bạc dù vạn tỷ cũng không hề gục ngã, vẫn giữ vững giá trị và bản lĩnh của mình. Tiền bạc là chủ đề rất khó, nên các bạn trẻ cần chuẩn bị một thái độ ứng xử phù hợp để có thể bắt nó làm nô lệ, làm phương tiện để mình đạt được mission của cuộc đời. Nếu không, nó sẽ trở thành ông chủ, sai khiến mình, khiến mình khổ tâm đến cùng cực.
Tony có một người bạn học chung cấp 1, sau đó Tony chuyển trường. Bẵng bao nhiêu năm mất liên lạc, bạn ấy tự tìm đến. Lúc đó Tony vừa mở công ty. Bạn đến kể chuyện 2 đứa ngày xưa tắm mưa thế nào, rồi hoàn cảnh phải nghỉ học ra sao…Tony rất quý nên giữ lại, 3 ngày đãi tiệc nhỏ, 5 ngày đãi tiệc lớn. Tony chỉ bạn cách làm sổ sách giấy tờ, hy vọng là bạn làm thủ quỹ cho công ty. Mình đi bán hàng cả ngày, có một người thân tín quen biết từ lâu giữ tiền giùm thì cũng yên tâm. Đi thu tiền khách hàng, lần nào cũng bình thường, vài ba triệu, bạn đem về đầy đủ. Có lần bạn thu 50 triệu, chiều đó mọi người trong công ty ngồi đợi mãi. Rồi bạn về rất khuya, bảo là bị rớt mất lúc đổ xăng, thề thốt khóc lóc um sùm, viết giấy cam kết sẽ trả lại sau 5 năm, và tới giờ không liên hệ lại. Tony mất ngủ cả mấy đêm cân nhắc cách giải quyết, vì biết bạn dùng số tiền đó để đổi lấy xe tay ga bạn hằng ao ước. Cuối cùng Tony quyết định không làm lớn chuyện, vì giá trị của bạn ấy chỉ là 50 triệu. Đúng mức giá ấy, bạn đã bán mình. May mắn là mình chỉ mất 50 triệu chứ sau này làm thủ quỹ mà tiền hàng hoá lên đến mấy tỷ, không biết ra sao.
Lúc thành lập 30 nhóm tình nguyện, có nhiều chuyện bây giờ mới dám nói. Có bạn đến với chương trình với tâm rất sáng, 1-2 triệu tiền lãi thì nộp vô nhóm ngay, nhưng thấy lãi 20 triệu thì vội vã rời nhóm để tự kinh doanh, lên miền núi mua đặc sản về thành phố bán, ngày kiếm mấy triệu quá dễ. Có nhóm bán được vài chục triệu thì chia nhau, ban tổ chức nói gì cũng không nghe, nói “mấy người không có quyền”. Có nhóm kiếm được vài ba chục triệu thì đòi “cho mỗi bạn 1 cặp vé về quê ăn tết, vì tiền này là công sức các bạn". Có bạn thì lấy tiền nhận mua nho giùm rồi không chuyển hàng khiến nhóm kia khóc lóc, dù chỉ có mấy triệu đồng, khộ quá khộ, giá trị con người gì có chút xíu.
Dù các hiện tượng này chỉ là cá biệt trong 400 tình nguyện viên đợt rồi, nhưng thế mới thấy, đụng tới tiền bạc, kẻ non bản lĩnh sẽ bộc lộ bản chất, bản năng thắng lý trí. Dù hôm trước nghe chuyện, người này sẽ phê bình người kia, nhưng đến khi có chút tiền trong tay, chính mình lại hành xử khác. Có bạn mượn tiền của Tony xong để khởi nghiệp, có ba trăm triệu, Tony gọi lại thì không nghe máy, nhắn tin không trả lời, một đi không trở lại như dũng sĩ Kinh Kha qua sông Dịch Thủy. Cho mượn thì biết trước là đã mất, nên Tony chuẩn bị tinh thần, không bị sốc gì cả. Và may mà mình giàu có quá, nấm rơm cứ tưới nước là “mọc lên như nấm” bán được khối tiền, chứ làm ăn khó thì cũng đã lao tới nhà chúng nó, sống mái một phen…
Như câu kết luận “human nature is changeable” trong cuốn sách “how money changes the way we think and behave”, việc mất quan hệ với những cá nhân ấy không để lại chút nuối tiếc nào. Khi lòng tham nổi lên, chính bản thân mình sẽ nghĩ là mình đúng, còn người khác sai hết. Tính tham lam sẽ khiến chúng ta bỗng dưng có gương mặt trở nên xôi thịt, ánh mắt sẽ đảo tròng liên tục, nhìn gian gian. Cái lạ là càng nghĩ về tiền, thì lại càng kiếm không ra. Các bạn khó kiếm tiền là do khôn quá, thử một lần bớt khôn mà nghĩ cho người khác xem sao.
Nhiều người nói “nếu tôi trúng số độc đắc, tôi sẽ mua cái này cái kia cho người nghèo..” thì thực tế tới lúc đó mới biết được. Phần lớn lúc trúng xong sẽ suy nghĩ “nó nghèo kệ nó, tiền này của mình” nên sẽ dùng mua nhà mua cửa, đổi xe, đi du lịch,..những cái lợi cho bản thân mình và gia đình mình thôi. Có người nói, nếu tôi thành tỷ phú, tôi sẽ vẫn là tôi…thì chỉ khi nào giàu có mới biết được có đúng hay không.
Tony có một chị bạn, chị có căn nhà ông bà để lại nhưng bị mất hết giấy tờ, giờ muốn có sổ hồng để bán phải truy lục rất khó, chồng chéo mấy chục người thừa kế ở nước ngoài phải từ chối tài sản thông qua hợp pháp hoá lãnh sự nên chị nghĩ chắc không bao giờ được. Chị thuê một ông luật sư, nói anh giúp em, em mà có căn nhà này coi như món tiền trên trời rơi xuống, em sẽ chia cho anh 1/3. Ông luật sư làm 2 năm mới xong giấy tờ. Có sổ hồng trong tay, có người trả giá căn nhà 300 tỷ nên chị thấy tiếc. Gặp Tony, chị kể ối cái này dễ ẹt, chị tự làm cũng được, hồi đó chị ngu quá nên mới nhờ luật sư, trường hợp này quá dễ mà ông luật sư không nói, coi như là lừa chị. Chị chỉ đồng ý cho 100 triệu thôi. Ông luật sư đâm đơn, thắng kiện vì văn tự rõ ràng. Chị gần như hoá điên, lảm nhảm cả ngày, dù ĐƯỢC 200 tỷ trong tay nhưng chị chẳng quan tâm vì mãi nghĩ đến việc đã MẤT 100 tỷ. “Đồng tiền đi liền khúc ruột“, cứ chiều chiều, chị kêu tài xế đánh xe Audi chở chị ra bờ sông vừa ngồi ăn mắc-ca vừa xoã tóc ngồi khóc đến sưng mắt, tức tối khôn nguôi. Khi hoàng hôn buông tím ngắt, khi bìm bịp lẻ bạn kêu khắc khoải đến nao lòng, thì chị mới trở về biệt thự 20 tỷ, trả thù ông luật sư. Chị rửa hình ông ấy ra, soi trên ngọn đèn, lấy kim chọt. Tối chị lấy kim chọt miệng thì sáng mai ông luật sư sưng miệng. Tối chị chọt bụng thì ông luật sư đau bụng, chị chọt chân thì ông ấy bị đau chân, có bữa không biết chị chọt chỗ nào mà ông luật sư chỉ còn mạnh toán hoá, môn sinh môn lý tự dưng yếu quá yếu…
(còn tiếp, các bạn đọc tiếp bài này trong cuốn Trên Đường Băng).
Nguồn FB: Cafe cùng Tony Buổi Sáng