Quê hương là để trở về…
Năm 2000, trên chuyến tàu từ thủ đô Bắc Kinh về Tp Nam Kinh, tui ngồi chung khoang với 3 thanh niên trẻ măng, đẹp trai ngời ngời, vừa tốt nghiệp xong ĐH Thanh Hoa, ĐH tinh hoa top đầu của thế giới. Ba bạn nói tiếng Anh như gió. Tui hỏi
Sao không ở lại thủ đô tìm việc, hay xuống Quảng Châu lương cao, hay đi nước ngoài làm việc, trình độ này thì ai cũng cần?.
Bạn nói : tụi em từ cố đô Nam Kinh đến thủ đô học, ngày tốt nghiệp cũng là ngày kéo vali ra ga quay lại quê nhà để tìm thế mạnh địa phương mà phát triển sự nghiệp. Nam Kinh, so với Bắc Kinh, là 1 trời 1 vực. Mình sinh ra ở đâu thì có nghĩa vụ phát triển lại vùng đất đó.
Khi tàu chạy dần vào thành phố, các bạn chỉ tui coi, anh thấy đó, cả Nam Kinh của tụi em chỉ có 1 tòa cao ốc, mà của ông người tỉnh nào đó tới xây. Tụi em về, mỗi đứa 1 tập đoàn, 1 tòa nhà sáng lung linh. Không để nghèo như vậy được.
Trời cho mình tinh tú sáng sủa thông minh, mình lại tha phương cầu thực cầu vinh cho cá nhân, để vùng đất sinh ra mình nghèo khổ là có lỗi với đất trời.
23 năm quay lại, 3 bạn đã sở hữu 3 tập đoàn lớn. Có nhà máy ngàn người, có tòa nhà mấy chục tầng. Sau “mùa khẩu trang”, tui đi 1 vòng thăm bạn cũ ở các nơi trên thế giới. Gặp 2 trong 3 bạn, ngồi uống rượu trên tòa nhà cao nhìn xuống thành phố Nam Kinh lung linh ánh đèn, các bạn nói Nam Kinh là cố đô, họ quy hoạch 1 vùng bảo tồn di sản cổ, còn lại cho tự do phát triển. Các bạn trẻ tinh hoa ở đây, dù đi học ở Thượng Hải hay Bắc Kinh hay Mỹ hay Anh gì cũng nô nức trở về, mỗi đứa 1 nhà xưởng, 1 doanh nghiệp, và cứ thế là thành phố tươi đẹp, hiện đại vô ngần.
Chợt nhớ đến Huế. Mong các bạn trẻ ở Huế làm được như vậy. Chứ từ trên nhìn xuống, có mỗi 1 tòa của Vin. Cứ dáo dác chạy đi Hà Nội, Sài Gòn xin việc chi vậy? Mình ở nơi có cùng giọng nói cùng văn hoá, mọi thứ không thuận lợi hơn sao? Mở ở Huế vẫn làm cho cả thế giới được vậy.
Tinh hoa, ra đi học tập là phải trở về. Giúp người ít trí ít cơ hội hơn mình, giúp họ có việc làm nhé các bạn.
* Giờ chơi trò này đi. 1 đứa 1 nhà máy với ngàn công nhân, 1 toà nhà VP 40-50 tầng, gắn tên mình chạy qua chạy lại sáng rực ban đêm, ngay ở thành phố tỉnh lị quê hương. Mình sinh ở Nghệ An thì làm 1 cái ở Vinh, mình sinh ở Bình Thuận thì làm 1 cái ở Phan Thiết, mình sinh ở An Giang thì làm 1 cái ở Long Xuyên. Ví dụ vậy.
Đạo hàm tích phân gì đầy đủ cả rồi, đọc cũng hết gương sáng Honda với Hyundai rồi, giờ là trổ tài thao lược thôi. Bệ phóng là quê nhà của mình, mở cái hộ chiếu ra coi nơi sinh, đó chính là nơi phát triển sự nghiệp. Nhất là đàn ông con trai, “đã mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”.
Về. Về.
TnBT
P/s: Các bạn có thể đặt nhà máy ở đây https://fb.watch/nYdcrgZFB1/
Một đời tài hoa
Một bạn trẻ người Nghệ An đang theo học ĐH Tokyo Nhật Bản có lần trở về quê chơi vài hôm trong 1 kỳ nghỉ mùa hè. Về Vinh, cái nóng của xứ nhiệt đới khiến cậu ta mệt mỏi và thấy khó chịu. Lúc chat với thầy giáo hướng dẫn luận văn, cậu nói “em sẽ đổi vé máy bay để quay lại Nhật sớm, bên này nóng quá”, và đại loại là “sau khi tốt nghiệp, em sẽ cố gắng tìm việc ở Nhật vì quê nhà nghèo quá, Tp Vinh so với Tokyo thì chênh lệch quá xa về tiện nghi, nên em sẽ ở lại Tokyo tìm việc, tìm đường định cư”.
Bất ngờ thầy nhắn lại, đại loại là
“nếu quê nhà nóng như thế, mình phải thấy tự hào. Nóng là đặc sản của quê hương mình, tận dụng cái nóng để sản xuất kinh doanh những cái gì ưa nóng, ví dụ như sấy nông sản chẳng hạn. Phải đi vòng vòng quê nhà, xem cơ hội để xây dựng các toà nhà chọc trời, máy lạnh mát rượi để người dân họ tránh nóng vào đó mà vui chơi mua sắm. Những chỗ nào còn đất trống thì trồng cây xanh, nhân rộng mô hình, khuyến khích người thân trồng cây xanh. Singapore nằm ngay xích đạo, nhưng vì cây xanh nhiều nên luôn thấp hơn Bangkok hay Kuala Lumpur hay Sài Gòn 3-4 độ C, và các toà nhà đều set nhiệt độ máy lạnh mát rượi để người dân làm việc thoải mái. Phải thương dân mình.
Nếu ai cũng chê quê nhà nóng, nghèo…. mà ra đi tìm chỗ tốt hơn, mát mẻ hơn, thì còn gì là tinh hoa nữa. Tinh hoa là phải biến không thành có, biến sỏi đá thành màu mỡ, biết hoang vu thành sầm uất, biến nghèo khó thành phồn vinh. Người Nhật chỉ nể trọng những người tốt nghiệp xong, trở về quê cũ, xây dựng cơ đồ. Còn ra đi tìm chỗ tốt hơn cho bản thân mình, thì trở thành người tầm thường mất rồi”.
Anh chàng xấu hổ, chỉnh đốn tư duy, từ đó, cái nóng và cái gió Lào sao thấy mà thân thương đến thế. Chắc chắn rồi anh sẽ trở về, và Tp Vinh sẽ có những toà nhà mới mát rượi và cây xanh bóng mát như Singapore. Đó là lý tưởng sống, là ham muốn tột bậc của cuộc đời, chắc chắn anh sẽ không bao giờ rời xa lý tưởng đó. Anh là tinh hoa, phải thương người khác, thương dân. Có trí óc thì phải nghĩ đến muôn người, nghĩ cho muôn người chứ không phải chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân hay gia đình mình như người thường. Thật ra người bình thường, không đáng trách hay chê bai vì năng lực họ chỉ có vậy, tầm nhìn chỉ ở lầu 2 thì sao thấy bao quát được như người có tầm nhìn lầu 81. Vấn đề đáng nói ở đây là những người có đầu óc trí tuệ mà cũng nghĩ lợi ích con con thì thật đáng tiếc, uổng một đời tài hoa đi.
P/S: Trong hình là thành phố Tel Aviv, nơi người Israel dù đi khắp thế giới, dù Harvard hay Boeing có giữ lại, họ vẫn từ chối mà trở về cố hương xây dựng, trồng cây xanh bóng mát, toà nhà cao tầng, xây dựng các nhà máy xí nghiệp để không còn ai thiếu việc làm, tiến tới tạo dựng 1 xã hội có nhiều việc làm và nhập khẩu nhân công từ các nước khác.
Tinh hoa người Nhật, Hàn, Đài, Sin, Do Thái, Du Bai….làm được điều này, họ đều xem việc ra đi là để học hỏi, không đeo bám nước người ta, không đeo bám thành phố lớn, học hỏi hiểu biết xong là lập tức trở về. Ở đâu cũng làm việc được trong thế giới internet ngày nay, chưa có thì mình làm cho có. Hãy bắt chước chú Nguyễn Thanh Mỹ ở Trà Vinh mà trở lại quê nhà, xây dựng công ty, nhà máy, để lại human legacy cho muôn đời sau. Các bạn search thêm về Nguyễn Thanh Mỹ, Trà Vinh…để thấy 1 người tinh hoa cần phải hành động như vậy, chú đã làm được thì mình cũng sẽ làm được. Người Trung Quốc có hàng ngàn chú Nguyễn Thanh Mỹ, người Hàn, Nhật, Dubai…cũng như thế nên họ đã phát triển kinh tế vượt bậc. Trở về với những nhà máy giúp hàng trăm hàng ngàn người có việc làm ngay trên thị trấn quê hương. Đó phải là mission của cuộc đời mình, là mục tiêu tối thượng của mình, nhất định sẽ đạt được.
Bạn đọc comment:
Kim Khánh đúng đó anh Tony, về quê không thiếu việc nhưng mà không hiểu sao các bạn trẻ k chịu về quê xây dựng. Cứ ở nội thành làm thuê thì đỡ phải nghĩ và chịu trách nhiệm đau đầu .
Huong Ha Tran Cảm ơn anh Tony luôn dành tình cảm và động lực cho Huế.
Ngô Hoàng Phước Long khởi nghiệp ở Huế là câu chuyện đầy thú vị
Xuân Mai Tôi đọc mà nội tâm nghẹn ngào và… tôi đang khóc
Khóc bởi dân quê tôi còn nghèo còn khổ quá, người có học thì đi tứ xứ Tết về đường làng chật xe …
Nhưng vẫn nghèo
Nguyễn Kim Hằng Giá mà số đông chubgs ta trở về ptrien quê hương. Tỉnh thành nơi mình sinh ra. Thì sự mất cân bằng giàu nghèo giữa các tp lớn và tỉnh lẻ cũng đỡ hơn
Trần Thanh Hải Rất tâm đắc với bài viết của anh, nếu các bạn trẻ được học hành bài bản mà về góp sức xây dựng quê hương thì Việt nam sẽ sớm phát triển,trở nên giàu mạnh,đáng sống
Gom Su Sakura Chuẩn quá Bác. Tinh thần như vậy thì khắp nơi giàu đẹp, phát triển, rồi có sự tương hỗ thế mạnh vùng miền cùng nhau
Dương Phàm Trước xem phim có câu: trai xông pha về quê cha lập nghiệp. Đọc xong bài viết cũng thấy chạnh lòng
Huyen Lisa Truong Dương Phàm câu này xúc động thật ạ
Xuân Mai Đọc bài này mình có thêm quyết tâm về quê xây dựng xưởng may
Amazon Kiều Nguyen Van Luan Bạn ơi, mở hộ chiếu ra coi nơi sinh và sau nhớ “về” phát triển kìa
Vũ Vũ Đúng.rồi…về…
Xem thêm :
Viên gạch đầu tiên
Tìm ra kho báu – khai thác “mỏ vàng”
1. Bất cứ vùng đất nào trên trái đất này đều cũng có 1 kho báu, vì trời không bao giờ sinh cái gì chỉ có toàn một mặt tốt hoặc toàn một mặt xấu. Các bạn đọc Nhà Giả Kim, nếu đủ trình để hiểu, thì việc có đi bôn ba khắp nơi để tìm kiếm kho báu chỉ là “có trải nghiệm” chứ không phải để tìm được kho báu như ý định ban đầu. Vì cuối cùng, kho báu thật sự nằm ngay dưới nền ngôi nhà cũ. Cứ về lại ngay ngôi nhà xưa, nhìn ngó, bạn sẽ thấy “kho báu” của làng quê mình. Đó là tài nguyên bản địa, là đặc sản địa phương, cành cây ngọn cỏ thậm chí không khí cũng có thể khai thác được. Một bạn ở Hà Giang than thở “vùng mình chỉ có đá tai mèo lởm chởm, không có tài nguyên gì” thì ông thầy Tây nói “bạn cắt cái tai mèo nhọn lên đó, đóng hộp, rao đi, cũng sẽ có người mua về để trang trí”.
2. Bất cứ ai cũng đều được trời sinh ra 1 năng lực gì đó để kiếm sống, gọi là MỎ VÀNG trong mỗi người. Không ai có toàn điểm mạnh và cũng không ai toàn điểm yếu. Bạn hiện nay không làm ra tiền, là do chưa biết thực ra năng lực trời sinh đó là gì, chưa biết cách khai thác “mỏ vàng” này đấy thôi. Hoặc bạn lười đào, vì “vàng” này nằm ở dạng “mỏ” tức không có lộ thiên có sẵn. Bạn cần phải lao động đổ mồ hôi, lao tâm nghĩ ngợi, tối nghĩ ngày làm, không xao nhãng, thì mới lòi ra được. Không ai biết “mỏ” đó trong người bạn chỗ nào mà chỉ bạn cả. Các bạn mạnh dạn triển khai đi, bắt đầu như chị này, cứ dùng phương pháp Trial and Error (thử và sai, tức thử thấy sai thì đổi cái khác cho đến khi ra cái phù hợp nhất). Khó khăn vất vả vài ba năm, gieo trồng phải vài ba năm rồi sẽ thu hoạch trái ngọt.
P/S: Tết này, nếu bạn về quê cũ hoặc đến 1 vùng nông thôn nghèo nào đó khảo sát và khai thác “mỏ vàng” này nhé. Khai phóng tiềm năng của con người bạn. Nếu bạn không triển thì giờ này năm sau, bạn lại tiếp tục y như cũ. Thời gian nhanh lắm, tuổi già ập đến rất nhanh, cuộc đời chóng hết mà cứ xà quần hoài, không có thành tựu gì đáng kể.
Bạn nhất định làm được, tự tin lên! Triển khai đi, nhỏ trước, lớn sau, nhưng phải làm nhỏ mới có lớn được.
TnBS