LỜI HỨA…
2014. Bạn 29 tuổi rồi mà vẫn không có gì trong tay, làm lương vẫn mấy triệu/tháng, dù cũng tốt nghiệp ĐH lớn và ngoại hình khoẻ mạnh, khoá học nào cũng học, sách phát triển bản thân nào cũng đọc, ai giỏi cũng mò tới nghe. Nhưng sao nghèo vẫn hoàn nghèo, cơ hội mãi không có.
Rồi gặp một ông kia, ông kia bảo “bây giờ ông chỉ cho làm ăn, điều kiện là phải trở về quê nhà mở ra làm, và nộp 10% lợi nhuận ròng vào quỹ từ thiện, các hoạt động từ thiện”. Bạn đồng ý, đòi 30% hoặc 50% cũng được, nói con làm ăn được thì sẽ nguyện giúp người, khi chết, ra đi cũng tay trắng mà, đời là vô thường, con không tham. Nhưng ông già nói thôi, chỉ 10% là được rồi.
Rồi bạn về, được ông già cho vay 300 triệu, chỉ cho mua cái máy sản xuất.
- Năm đầu tiên trả được 300 triệu tiền đã vay, và huề vốn.
- Năm 2 thì lãi được 100 triệu, bạn nộp ngay 10 triệu vào quỹ từ thiện.
- Năm 3, được ông già hướng dẫn marketing bùng nổ nên kiếm được lãi 2 tỷ, bạn vẫn từ thiện 10 triệu, nói xưa hứa 10% bây giờ tương ứng 200 triệu, số tiền nhiều quá, không làm được.
- Năm 4, business mạnh hơn, bạn kiếm được 10 tỷ tiền lãi, bắt đầu lên thành phố mua biệt thự, mua xe, đi tìm gái đẹp hotgirl để chọt….như nhu cầu tầng 1 Maslow của các đại gia khác.
Nhắc bạn vụ từ thiện, bạn nói không ai điên mà nộp cả tỷ đồng cho quỹ từ thiện cả, mình có kiểu từ thiện riêng của mình, nhưng giới hạn chỉ dăm ba triệu. Xưa hứa vậy thôi chứ giờ thấy vậy là mất nhiều, lỡ miệng nói vui, giờ rút lại. Đưa tiền cho đi là thể hiện bản chất rõ nhất của 1 người. Cứ “ra tiền” thì biết được bản chất.
Xem bài :
Hệ thống đại lý bán hàng vận hành rất tốt, bạn thu nhập cứ thế mà tăng lên, anh em bạn trực tiếp phụ trách sản xuất nên bạn bắt đầu rảnh rỗi nhiều, ở thành phố ăn chơi nhiều hơn ở xưởng, nói đi thành phố “làm thị trường”. Bắt đầu đi vũ trường, nhậu nhẹt thâu đêm, thử những thứ làm sung sướng cơ thể sinh học, rồi từ từ bị nhiễm theo những thú vui thị thành, không dứt ra được. Hai tháng đầu năm nay, tình hình dịch bệnh, kinh doanh sa sút do nhu cầu bất ngờ giảm, bạn bắt đầu rao bán dần tài sản mà bạn đã mua, vì “ăn quen nhịn không quen”.
Kết cục câu chuyện thì chưa biết. Hiện tại thì chỉ mới tới đó. Nhưng các bạn cũng có thể đoán ra cái “THE END”. Mỗi đời người là 1 bộ phim dài tập, bạn thích A HAPPY ENDING hay A SAD ENDING là hoàn toàn do bạn quyết.
Vì bạn là đạo diễn, biên kịch, lẫn diễn viên cho cái bộ phim ấy.
ĐẬP VỠ TƯƠNG LAI
Santiago nằm mơ 2 lần, 1 giấc mơ giống nhau nhưng cậu không giải thích được, cậu bèn đi tìm bà thầy bói nổi tiếng trong thành Tarifa tên là Zigeuner. Bà nắm lấy tay cậu, khuyên cậu đi Kim Tự Tháp ở Ai Cập để lấy kho báu. Vì Santiago không có tiền nên bà lão xem bói miễn phí, chỉ bắt Santiago thề 2 lần dưới hình Chúa là sẽ trả công cho bà 1/10 kho báu khi lấy được. Santiago lúc đó nghĩ là, thôi mình hứa vậy, vì bây giờ có đồng nào đâu, mình có 90 đồng và trả công cho bà lão này 10 đồng là hợp lý. Thậm chí bà lão đòi 30% thậm chí 50% thậm chí 90% cậu vẫn đồng ý, cái cậu cần là được chỉ đường đi. Cứ đi đã, rồi đến lúc đó, mình ăn quỵt thì có sao, chỉ là một lời hứa thôi mà. Thề thì thề, tuyên thệ thì tuyên thệ, có tiền rồi thì lúc đó toàn quyền quyết định. Tâm linh không có ý nghĩa gì. Sợ thượng đế trừng phạt ư, chẳng sao cả. Vì mắt chàng chẳng thấy Thượng đế, chỉ có tiền là mắt thường có thể thấy.
Sau đó, cuộc đời phiêu lưu của Santiago đầy những khoảnh khắc ĐƯỢC và MẤT. Lúc thì được rất nhiều, nhưng có lúc cũng mất sạch, nhất là lúc ở sa mạc, cậu phải đưa toàn bộ tài sản để có thể bảo toàn mạng sống. Lúc không có gì, phải vào cửa hàng xin lau chùi pha lê để có 1 bữa cơm. Lúc có cả bầy cừu lúc thì chẳng có gì trên người ngoài răng và dép. Lúc thì cô đơn, lúc thì có người yêu xinh đẹp bên cạnh (nàng Fatima) khiến chàng dự định thôi không đi tìm kho báu, ở đây kết hôn rồi sinh con đẻ cái, cũng xong một đời người như những mảnh đời khác trong xã hội, không cần theo lý tưởng nữa. Lý tưởng thì xa xôi, chưa biết có được hay không, trong khi cái trong tay là rõ ràng. Đại đa số sẽ từ bỏ lý tưởng để chọn cái phàm trần, trừ vài người cực kỳ bản lĩnh, không muốn vô danh.
Trải qua nhiều lần được – mất như thế, cậu mới hiểu giá trị của LỜI HỨA. Đó là danh dự sống của một người. Là uy tín và giá trị của một người. Cái này là vô giá. Đánh mất rồi không lấy lại được. Và cuộc đời sẽ vào chỗ bế tắc, vì người ta không tin. Một lần thất tín, vạn lần bất tin. Coi như tự mình đập vỡ tương lai.
Và trải nghiệm nhiều, chàng mới biết Thượng đế trên cao kia là có thật. Mọi hành vi mình làm, mọi ý nghĩ mình nghĩ… đều được Thượng đế ghi nhận. Một khi đã hứa, là những “vong linh khuất mày khuất mặt” nào đó xung quanh mình sẽ nghe, và ghi chép lại. Mình không làm như đã nói, là sẽ bị trọng tội ngay. Còn mình tử tế, giúp người, vào khoảnh khắc có thể gặp nguy hiểm, chính những vong linh này đã đẩy mình đi, thoát khỏi tai nạn, có khi chỉ gang tấc, chỉ vài ba giây.
Kết thúc tác phẩm, khi quay trở lại quê nhà để đào cái hòm vàng chôn dưới nền đất lên, cậu chợt nhớ đến bà lão thầy bói Zigeuner. Cậu nói “phải đến thành Tarifa để trả công 1/10 cho bà lão thôi, vì danh dự cá nhân, mình không ăn quỵt được. Sao họ tinh ranh thế nhỉ, có lẽ là do họ đi nhiều”.
Diễn tiến câu chuyện của Santiago cũng là diễn tiến tâm lý của xã hội. Khi không có thì hứa khác, nhưng khi có thì sẽ nghĩ khác, vì sợ MẤT (nhu cầu sở hữu, tức lòng THAM, người càng sợ mất thì càng tham nhiều). Vay mượn xong không muốn trả lại, đi ăn cắp hay tham nhũng, biết sai nhưng vẫn làm vì lòng THAM che mờ lý trí. Nhưng một số người đủ đạo đức vẫn chặn lại lòng tham của mình nổi lên, vì họ biết, đời người là cái chợp mắt của vũ trụ, khôn không lại trời. Nghĩ khôn cho mình, lấy của người ta, thì sẽ bị trừng phạt.
Phải biết sợ Thượng đế để không trở thành kẻ bất nhân, bất nghĩa. Trên trời còn có trời, ngoài trời còn có trời.
Lòng tham như nồi cháo trong hình, không kiềm chế thì không những cháo không còn, mà bếp cũng tắt.
TnBS
Bạn đọc comment:
Thắng Lụa Kho tàng ad ơi. Kho báu dưới gốc cây dâu tằm ở nhà thờ đổ chỉ là phép ẩn dụ. Mình không đồng tình với tóm lược này.
Ăn Trưa Cùng Tony Thắng Lụa Bạn đọc lại chương cuối, khi Santiago đào kho báu nhé!
Thanh Tân Lê Thị Con iot kém nên đọc mà ko hiểu bản chất đc như vầy, nên cần những người như Dượng chỉ dạy. Con cám ơn ạ. Đc biết fb Dượng là may mắn nhất cuộc đời con.
Tommy Huỳnh Thịnh 2 lần con đọc cuốn Nhà giả kim nhưng không hiểu được chiều sâu câu chuyện như chú. Cám ơn chú đã khai sáng ah.
Nhất Niệm Vừa đọc song cuốn sách thì thấy bài viết này, thực sự có rất nhiều bài học cho cuộc sống trong câu chuyện của anh chàng chăn cừu trên con đường đi theo lý tưởng của mình, ngồi nghiệm hoài không hết được
Hoàng Phúc Có những cuốn sách đọc hơn 10 lần mà vẫn muốn đọc lại lần nữa.
Hùng Quân Kho báu là những thứ học được trong suốt hành trình chứ ko phải là đích đến, vì nếu cậu ko đi cậu sẽ chỉ mãi là gã chăn cừu. Còn nếu cậu đi thì cậu sẽ tới miễn là vẫn còn lòng tin, đích đến chỉ là vấn đề thời gian mà thôi
Phan Vu Minh Tri Hùng Quân kiểu đi vạn dặm đường vẫn chỉ là người đưa thư
Đào Nguyễn Thanh Bình Cuốn Nhà giả kim ai càng trait nhièu càng thấy thấm
Quynh Anh Do Đào Nguyễn Thanh Bình vậy bạn đọc cuốn Đốc tờ Năm, viết vêd bác sĩ Yersin, cũng rất hay. Ad ơi, nào review về sách Đốc tờ Năm nha. Từng trang đều là từng bài học
Phạm Bích Hằng Nhà giả kim . Tác giả phân tích rất hay!