VÌ SAO EM Ế?
1. Nhiều người tui thấy học hành giỏi nhưng ra đời làm không ra tiền, nhìn xã hội đầy bức xúc, hậm hực nói người này trọc phú, người nọ bất lương. Đúng là có người bất lương mà có tiền, nhưng ba bữa sẽ hết, không thể gọi là giàu được. Người giàu, thực chất là người rất thông minh và rất tử tế. Họ không có trí thì không triển khai được công việc. Họ không lanh lợi thì không làm ra tiền. Họ không tử tế thì không giữ được của cải. Người giàu bền vững là người đáng được kính trọng.
Tui 60 tuổi rồi, mấy chục năm qua cũng trực tiếp làm việc với khá đông người, nên rút ra vầy. Người thành công ở lĩnh vực nào đó, 100% đều rất thực tế. Họ có điểm chung là rất lanh lợi, truyền đạt thông điệp rất tốt, hiểu người khác cần gì và khai thác được.
Ai cũng phải bán hàng. Ông bác sĩ cũng phải bán chuyên môn y khoa, chị giáo viên cũng phải bán kiến thức, ca sĩ bán giọng hát… Bác sĩ bán hàng giỏi thì bệnh nhân theo chữa bệnh đông. Giáo viên bán giỏi thì học sinh mới theo học. Ca sĩ bán giỏi thì mới có khán giả riêng. Và họ đều giàu 1 cách xứng đáng. Ai trong xã hội này cũng đều phải bán một cái gì đó để kiếm sống.
2. Muốn bán được bất cứ hàng hóa nào, phải nói tốt, viết tốt, đúng nhu cầu người nghe người đọc. Tiến tới nói hay viết hay để bán với giá cao.
Tui ví dụ một bạn viết bài giới thiệu SP. Bạn quen đọc Chiến Tranh và Hoà Bình hay Suối Nguồn, hàng vạn trang bạn không thấy ớn, nhưng xã hội người ta ớn, bạn viết dài họ ngại. Viết mênh mang không ai đọc, rốt cục là để làm gì? Hoặc người đọc rất đông nhưng không ra action hành động gì, chỉ khen “viết hay thế, viết vui thế”….thì để làm gì?
Có bạn than ế, nhờ tui ủng hộ. Tui vô coi trang web thì thấy phải khai báo email, khai thêm đủ thứ mới mua được, tui bấm out liền. Tui nói tui là tiểu thương bán ở chợ, không có email. Bạn nói email phải có để quản lý đơn hàng. Vậy thì thôi.
Làm tiktok hay clip hay lai vs-trim cũng thế. Tui thấy người có trí, tự mò tự làm, đông nghẹt người coi. Còn lại thì cái gì cũng đi học, tốn không biết nhiêu tiền và thời gian học dàn dựng, sắm máy quay tối tân. Tui vô coi thử 1 clip. Thấy quay xấu òm, nói chuyện dài dòng luộm thuộm, mặt mũi không có gì thu hút, tui ra liền. Sau thấy không ai buồn coi nữa, bạn nản rồi bỏ.
Có mấy ca sĩ nhạc viện ra, chê ca sĩ này nọ là ca sĩ thị trường, không học hành bài bản, kiểu chảnh chảnh khinh người, tưởng mình ngon, they think they are delicious. Thì kệ người ta, không chuẩn mà họ rót được tâm tình vào tai thính giả, họ bán được vé, còn mình khoe chất giọng tốt và kỹ thuật thanh nhạc chính quy mà không ai nghe, kết quả là nghèo như con mèo. Nếu bạn không cần tiền, hát để giải trí, thì OK. Còn khi đã cần tiền, thì phải phục vụ thị trường. Bạn giàu quá rồi, viết giải trí, thì OK, muốn viết gì viết. Làm clip giải trí, muốn làm gì làm. Còn làm để bán hàng, thì phải thực tế.
Trong buôn bán làm ăn, người không bán được hàng là do không có trí. Cái này tui bó tay, nên đổi nghề khác kiếm sống.
Còn ai có trí mà ế. Thì do không thực tế.
* Bài nói thực tế, viết thực tế để có thể ra hàng, bài cơ bản. Bài nói hay viết giỏi để ra nhiều hàng, bài nâng cao. Ai cần bài nào thì nhắn. Thấy mọi người buôn bán chậm quá, nên tui ráng giúp 1 tay.
Một bạn trong Team CLBconDuongTony, viết gì cũng rất thực tế, làm ăn tốt, các bạn có thể tham khảo: https://clbconduongtony.com/pham-minh-thong/
LÀM SAO BỚT Ế ?
Xưa tui bên Hongkong, ông sếp cỡ 10h sáng là tới từng phòng ban hối, go out go out, meet customer, give me report tonight. Mấy đứa trẻ tụi tui lười lười ngại ngại ra ngoài là bị ổng chỉ thẳng mặt, Mr Andy, go out to work, meet customer lah, don’t be here all day…
Kinh doanh ở các nước năng động, mọi người phải túa ra đường kiếm ăn, gặp gỡ khách khứa, xong chiều tối về mới làm báo cáo report review, nộp để ổng tư vấn thêm nên làm cái gì để hiệu quả hơn, vì mình còn nhỏ thiếu kinh nghiệm xử lý, mấy sếp sẽ bổ sung.
Hồi đó, các anh chị phụ trách thị trường ở đại lục hay Ma Cao, Taiwan, Philippines, Hàn Quốc… thì họ kéo vali ra sân bay đi miết, 1 tháng chắc 3 tuần không có mặt ở VP. Cái máy tính của họ thường xuyên được cô lao công tới lau màn hình và bàn phím để tránh bụi bẩn.
Mấy nay, ai cũng than ế, tui lượn một vòng coi thử. Ở các công ty ăn nên làm ra, thấy VP vắng hoe, chỉ có mỗi cô tiếp tân ngồi xử lý giấy tờ. Họ đi thị trường hết trơn hết trọi. Còn những công ty thoi thóp hoặc mãi mãi tuổi thơ, thì nhân viên lẫn sếp, ngồi nhìn màn hình từ sáng tới tối, ly trà sữa trước mặt, rồi ngáp, ai cũng bụng bự hơn ngực. Công ty 10 người thì cả 10 ngồi nhìn máy tính đắm say.
Máy tính chỉ là một công cụ, trừ ngành IT ra, các ngành khác, sao lại ngồi nhìn miết trong đó. Chưa kể là cửa sổ chát nào cũng thấy sáng đèn hết, “hi” 1 cái là “hi” lại liền. Mà chat thì công-tư lẫn lộn, khách hàng lẫn đồng nghiệp lẫn người quen, sẽ xao nhãng công việc. Việc giao tiếp với nhau bằng 1 cuộc điện đàm hay 1 lần gặp gỡ, vẫn hiệu quả hơn. Ngôn ngữ nói nhanh gọn lẹ hơn ngôn ngữ viết. Nếu chỉ dùng ngôn ngữ viết trong giao tiếp vì ngại, sợ, thì làm ăn gì.
Người làm kinh doanh, khi gặp nhau ở VP, nên họp hành. Nhưng cũng phải thật nhanh, xong thì mạnh ai tự người đó giải quyết công việc. Ai cũng phải có to-do list. Nhân viên hay sếp mà không có cái này, coi như 1 ngày sẽ vô định, làm không biết trước sau cái gì, sẽ nhớ gì làm đó. Kết quả tháng, kết quả quý, kết quả năm là thước đo năng lực của quản lý.
* Nhắc lại, lúc ở VP, là bàn bạc thảo luận. Số liệu đem ra phân tích, nghĩ cách nghĩ phương pháp. Còn lại, lao ra đường mà làm. Hiệu quả của face-to-face gấp chục lần 1 cái thông tin bằng chữ viết vô hồn. Một cuộc điện thoại hay video call có giá trị gấp vạn lần tin nhắn và chat. Cần văn bản ví dụ xác nhận hay hợp đồng, thì gửi email.
** Tui thử nhắn cho một nhân viên của 1 công ty có quản lý giỏi, “tui muốn lấy cái vé máy bay đi Mỹ” thì bạn nhắn lại “dạ cho em xin số ĐT để bên em tư vấn ạ”. Tui giả bộ hỏi cho vui nên không dám cho số. Xong tui nhắn cho một công ty lèo tèo ngây ngô, thì thấy nhân viên rep liền “Dạ ngày mấy ạ”, “dạ mấy người ạ, dạ x dạ y,…” vì rảnh nên tui cũng trả lời qua lại cù cưa cả buổi. Mà tui có thiệt đi Mỹ đâu, tiền đâu đi, đang đói xanh mặt. Người nhắn xong mà không để lại số, như tui trong trường hợp trên, là núp lùm, hỏi tò mò thôi chứ không có nhu cầu thật.
Đọc hiểu được 2 ý trên thì triển liền ha, sẽ bớt ế.
TnBT
Xem thêm :
Bạn đọc comment:
Phúc Trịnh Cứ phải ra ngoài mới tìm đc nhiều cái thú vị
Ngồi một chỗ k ra đc cái gì đâu
Phan Hai Mình cũng đang ế. Go out go out
Công Thuấn Đặng Ngồi văn phòng. Đây là 1 trong những sai lầm lớn nhất của tuổi trẻ