Chuyện ở quán cà phê sáng nay
Hôm nay vô quán cà phê Starbucks chat skype với người bạn ở nước ngoài, 3 cô và 1 cậu ngồi bàn bên nói to quá. Ngồi bên này nghe mà lạnh cả gáy, cứ rõ mồn một. Các bạn không hề biết là ở chốn công cộng, người ta phải nói thật nhỏ, ngồi 1 cái bàn thì chỉ người ở cái bàn đó nghe được.
Kiên nhẫn 15 phút, Tony qua nhắc khéo nói các bạn vui lòng điều chỉnh âm lượng cho phù hợp được không, bên này mình không làm việc được. Cái 4 đứa nó sừng cồ lên, nói còn to hơn. Tony chẳng có giải pháp nào khác, bèn đi tới cái bàn xa nhất. Nhưng tụi nó vẫn nói đinh tai nhức óc.
Bèn mở Iphone thu âm. Sau đó phát lại. Giọng tụi nó nói ra sang sảng ra rả bàn chuyện bồ bịch áo quần, cả quán cười gần chết…Tụi nó qua hỏi anh tại sao thu âm, Tony nói đâu có, tui đang thu âm cuộc nói chuyện của tui với khách hàng đó chớ. Tại mấy cô cậu nói to quá lọt vô máy của tui nè. Tụi nó quê quá, bỏ đi.
Tony cũng lật đật bỏ đi. Sợ chút nữa nó kéo tới nó quánh rồi phải lên bệnh viện gắp môi và răng ra khỏi lưỡi.
Tui có street smart mà.
(Xem Bài 3: Kỹ năng Street Smart trong giáo trình 100 bài dạy làm ăn của dượng Tony)
=================
Sau bài cà phê ồn ào, cả chục bạn email về đại ý bảo là “ở quán cà phê nói to là bình thường. Ai cũng có quyền nói, sao lại thầm thì. Việc bàn bên cạnh nếu thấy ồn thì đi chỗ khác. Nếu họ nói không lại thì hãy nói to hơn. Đã ra chốn công cộng thì phải chấp nhận âm thanh ồn ào, muốn yên lặng thì ở nhà”.
Cái này các bạn bị ngược rồi nhé. Ở nhà cứ vô phòng riêng hét thoải mái. Bạn bè mời đến nhà, nói to cỡ nào cũng không sao. Nhưng khi có mặt người khác, người không có nhu cầu nghe câu chuyện đó, thì các bạn phải tôn trọng họ.
Nói nhỏ nơi công cộng, không tiểu đường, không khạc nhổ, không chen lấn chen ngang mà phải xếp hàng chờ đến lượt mình, luôn cám ơn và xin lỗi, đi vệ sinh không vương vãi nước xuống sàn, dội nước & lau khô bồn cầu sau khi sử dụng xong, không ngoáy mũi bôi vào tường, không lấy tay móc ráy tai ra rồi ngửi, không hút thuốc trước mặt người khác, không tháo chân ra khỏi giày kể cả trên máy bay, xe buýt..…là những văn minh tối thiểu mà tuổi trẻ cần phải có.
Còn mình lỡ sai, người ta góp ý thì phải nhận và xin lỗi. Không tự ái, bảo thủ, cay cú đáp trả…Mình còn nhỏ, nhỏ thì phải sai mới trưởng thành được chứ. Ai chỉ ra cái sai cho mình, mình phải mở lòng chứ sao lại bảo thủ phản ứng lại? Các bạn phản ứng vì cái tôi mình lớn quá, không nên…
Văn minh là nói thật nhỏ ở chốn công cộng, khi có mặt người khác. Nội dung trò chuyện chỉ có người liên quan nghe được. Không được gọi í ới từ xa, muốn giao tiếp thì phải chạy tới gần và trao đổi, không được lười.
Xưa chúng ta ở trong núi, rừng hay đồng trống, giao tiếp cần la to để báo nhau. Nhưng giờ đã khác, cách hành xử cũng nên thật khác. Đi cũng vậy, đừng có đi ầm ầm, nhất là trên gác hay trên lầu. Cười thì đừng có bật ra âm thanh to ở chốn công cộng, nếu ai đó ngoái nhìn mình 1 cái, thì lập tức điều chỉnh hành vi.
Vào quán cũng đừng có dáo dác tìm người quen hay soi mói nhìn người này người nọ, họ rất khó chịu khi người lạ nhìn họ như thế.
Đi nhẹ. Nói khẽ. Cười duyên.
TnBS