CÁI TẦM – CÁI DŨNG

CÁI TẦM – CÁI DŨNG

1. Ở 1 cuộc thi trên truyền hình, anh chồng tới câu 5 thì dừng lại để bảo toàn số điểm và mấy triệu đồng, nếu câu 6 mà sai thì trở về zero. Cô vợ ở dưới ra hiệu chơi tiếp nhưng anh chồng bảo thôi. Lý của anh chồng là, khi có được chút tiền rồi, nếu chơi nữa sẽ mất, uổng, dừng lại kịp thời. Còn lý của cô vợ là, chơi là chơi tới bến, tiền bạc kiếm được bằng nhiều cách ngoài xã hội chứ cơ hội lên sóng không nhiều. Có vậy thôi mà cãi nhau mấy ngày. Gặp tui nhờ phân xử, coi ai đúng? Tui nói đúng sai gì ở đây, tầm thằng chồng mày nó vậy. Nó tới đó đã đạt mục tiêu, xem vậy là đỉnh và chọn lựa. Còn mày muốn mục tiêu cao hơn thì tự đi thi đi.

Bẵng đi mấy năm, con vợ qua báo cáo nói tụi con chia tay rồi, chịu hết nổi dù ảnh là người tốt, mọi thứ đều OK, chỉ thiếu cái tầm và cái dũng. Mua tới xe tay ga là coi đã thành công, không muốn phấn đấu lên xe hơi, trong khi con thì muốn con cái có cái xe đi cho mát, nắng mưa không chạm đầu, vì ở nông thôn chứ không phải ở thành phố mà đi taxi hay grab. Mỗi lần nói chuyện xe hơi là ảnh chê, nào là chật đường, tiền xăng nhiều, hư hỏng sửa tốn kém, học đòi thiên hạ, ngồi xe đạp mà cười còn hơn ngồi khóc trong chiếc Mercedes… (Xem bài : Cách ngồi xe ô tô cho sang kiểu Tony).

Con muốn ra ở riêng nhưng ảnh thì lại muốn ở chung với bố mẹ vì ra ngoài cực, không ai giúp đỡ con cái khi bận, sợ ăn trộm vào nhà,…. Con muốn đi du lịch xa xa, làm hộ chiếu đi nước ngoài thì ảnh chỉ muốn đi chơi vòng vòng cỡ vài chục km, sáng đi chiều về cho đỡ tốn tiền hotel, đi nước ngoài làm gì, coi trên mạng người ta chụp còn đẹp hơn.

Đàn ông mà thiếu chữ DŨNG, ở lâu thấy chán. Đi tắm thấy con vắt trên tường thì mặt cắt không còn giọt máu. Đi ra vườn thấy con rắn bằng cây tăm đã ngồi thụp xuống vì sợ, con nói anh cao to thế này thì đập phát con rắn đã tiêu đời, cớ gì sợ vậy. Ngủ một mình ở phòng riêng thì sợ ma, ma khắp nơi không ai thấy, chỉ ảnh thấy. Hàu sống tôm sống không dám ăn, sợ đau bụng. Cái gì cũng sợ, đi từ sáng tới tối về là thấy quần ướt, sợ cái gì đó mà đái ra quần miết.

Con thấy nông sản địa phương nhiều, muốn đi buôn đem đến vùng khác bán thì ảnh nói đi nguy hiểm, coi chừng xe lật, buôn bán sẽ trở thành gian thương. Con muốn mua cái máy về làm xoài sấy thì ảnh lại bàn ra, nói rủi ro làm ra không ai mua, rồi thuê ai làm, rồi điện đóm lỡ cháy nổ, rồi xoài có 1 mùa, mùa khác làm gì,…. Quan điểm của ảnh là ông bà sống sao thì mình giờ sống y chang vậy là hạnh phúc rồi. Còn con thì muốn khác đi, muốn thử thách mình, muốn bản thân phát triển để giúp mình giúp người. Thế là tụi con, đường ai nấy đi.

Xem bài : Nỗi sợ –  Sợ chi mà sợ lắm

2. TẦM mỗi người mỗi khác. Có người bắt được mấy con cá cơm đã thấy happy và đem về kho tộ, coi như thành quả. Nhưng có người lại đổ cá cơm đó xuống biển để bắt cá nục cá ngừ, đem cá ngừ về nấu mẳn nấu ngót và ăn thấy sướng tê người. Có người lại đem cá ngừ đó để câu cá ngừ đại dương hay cá mập. Có người thì sáng sớm chèo thuyền ra biển bắt được con gì thì bắt, xong đem tới chợ làng biển mà đổi lấy thức ăn qua ngày. Còn có người đi đánh bắt xa bờ hàng tháng trời mới về nhà.

Khi cởi đồ ra thì Jack Ma hay Tèo Nguyễn cơ thể y chang nhau, cũng răng trên dép dưới, khác nhau chăng chỉ là cái phần mềm trong não. Bạn đồng môn đồng nghiệp có kiến thức kinh nghiệm trình độ như nhau thì khác biệt là ở cái TẦM. Khát vọng lớn, chí lớn thì hành xử khác, chọn lựa khác với người không có khát vọng hoặc chí nhỏ. Người muốn kinh bang tế thế (kinh tế = kinh bang tế thế) khác với người an phận thủ thường. Khi có cái TẦM. lớn, người ta sẽ không để ý cái vụn vặt, không tò mò chuyện cá nhân người khác mà chỉ tập trung cao độ vào sự nghiệp. Họ sẽ bỏ qua các bất đồng để vì một mục tiêu chung.

Ở Trung Quốc hay Malaysia, đường cao tốc là chục lane mỗi bên, họ chừa 100 mét 2 bên từ mép ta-luy, chỉ để trồng cây, vừa giảm ồn vừa hấp thụ khí thải. Các công trình dân sinh phải từ 100 mét này. Họ thiết kế vậy là để cho con cháu 50 năm sau, 100 năm sau cần mở rộng thì chặt cây mở đường, không phải giải toả. Xây công trình gì cũng nghĩ đến cho cả triệu người tham gia, sử dụng trăm năm. Một doanh nghiệp hiện chỉ có 10 nhân viên, nhưng khi xây phòng họp thì luôn xây đủ chỗ mấy trăm người, không phải dùng động từ “cơi nới”. Họ rất tự tin về năng lực của mình, và suy nghĩ tích cực, chắc chắn mình sẽ thành công, doanh nghiệp của mình sẽ lớn dần, to dần, cả ngàn cả vạn nhân sự.

* Chữ DŨNG nói sau. Ai muốn biết cách làm để có chữ DŨNG và có cái TẦM lớn, thì còm lai se để thành fan kứng. Cha mẹ thầy cô phải đào tạo con cái hay học trò mình có TẦM và có DŨNG, để đất nước hùng cường trong tương lai. Ai cũng an phận “giường chiếu hẹp, giấc mơ con đè nát cuộc đời con, hạnh phúc là 1 tà áo đẹp, một mái nhà yên” thì đất nước sao có thể hoá rồng?

TnBT

Giàu hơn cả sụ

Nếu bạn muốn 5 năm nữa mình “giàu hơn cả sụ”, nhưng lại đầu óc thoải mái vui vẻ yêu đời và sống đầy năng lượng, thì có các bạn ở VN mà các bạn nên xem FB, cũng đều nằm trong CLBconduongTony.com. Nếu được, học tư duy của họ để áp dụng vô bản thân mình, học có nghĩa là hành. Chứ học không phải để biết.

Có thể đi tìm 1 vùng đất ai cũng chê để làm ăn, hoặc trở về quê cũ, coi thế mạnh cái gì thì khai thác. Từ từ tiền sẽ vào. Internet là công cụ hiệu quả để truyền thông, công bằng với mọi người. Xưa người ở thành phố lợi thế hơn người ở quê, nay thì ngang nhau, thậm chí ở quê chi phí hoạt động doanh nghiệp còn thấp hơn nhiều, giảm giá thành sản xuất kinh doanh. Giao hàng thì hệ thống chuyển phát nhanh rộng khắp, mình giữa hoang đảo chứ có đơn hàng thì cũng có công ty đánh ca nô ra lấy. Marketing thì bây giờ online chiếm thế thượng phong. Ai cũng post lên được trên mạng cả. Ai có đầu óc, người đó chiến thắng.

Con đường của 2 bạn là con đường đi giống ở Nhật thập niên 50, ở Đài thập niên 60, ở Hàn những năm 70, ở Mã những năm 80,… Những doanh nghiệp, doanh nhân tên tuổi đi lên cũng đều theo con đường đó cả.

  • – Đầu tiên là kinh doanh, tạo vốn, tích luỹ vốn (thường là dưới 30 tuổi).
  • – Rồi tiến hành sản xuất, gia tăng vốn (thường là từ 30 tuổi đến 50 tuổi).
  • – Và sau đó là đầu tư, cổ phần, phát triển quy mô DN và vốn, đầu tư vào các DN khác (khi đã lớn tuổi, khi đã nắm rành kinh doanh và sản xuất thì sẽ biết nên đầu tư vào đâu có hiệu quả nhất), từ 50 tuổi đến chết thì người ta sẽ đầu tư hơn là sản xuất hay kinh doanh, vì đã có vốn, có kinh nghiệm, có trải nghiệm, có quan hệ. Còn dưới 30 tuổi thì hùng hục kinh doanh vì còn rất khoẻ, nhậu nhẹt thâu đêm không mệt. Từ 30-50 thì đằm thắm, sản xuất là rất tốt, bền vững, học được rất nhiều thông qua quá trình sản xuất.

Các bạn mạnh dạn làm đi. Đừng quan tâm người ta nói gì về việc mình làm nữa. Mình chẳng sai pháp luật hay hại người thì mình cứ triển khai thôi. Đâu cần ai ủng hộ hay hiểu, có thì tốt, không có chẳng sao. Chuyện mình, mình làm.

TnBS

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *