Ánh mắt học trò là áo ấm mùa đông…

Ánh mắt học trò…

“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông, giật mình bật khóc
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học
Cổ Ngư xưa, lặng lẽ dấu chân buồn”…

Đó là những câu thơ nguyên tác nhưng ít người biết của bài hát “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa“. Có một chi tiết trong bài thơ trên khiến Tony day dứt mãi, chính là hình ảnh “giật mình bật khóc” trong cái rét đầu đông. Từng sống ở Hàn Quốc hay Boston với cái lạnh âm cả chục độ, nhưng thật sự cái rét phương Bắc nước Việt mới là thử thách. Và lúc sống ở Hà Nội, thời đó nhà Tony chưa có máy điều hoà, có những đêm mùa đông giật mình và không sao ngủ lại được, vì cái rét cắt da ấy.

Nhưng cái rét ở Hà Nội thì chẳng là gì nếu so với cái rét ở các vùng núi phía Bắc. Những cơn gió mang cái lạnh thấu xương đến những ngôi nhà cheo leo trên núi. Và Tony tận mắt chứng kiến những buổi sáng ở những ngôi trường cấp một nơi bản xa, những thầy giáo, cô giáo đứng giảng bài, mặt tím tái vì lạnh. Dưới kia, hàng chục học sinh nhỏ xíu, đi chân đất, áo không đủ ấm, da mặt cháy đỏ, tay run rẩy cầm bút. Duy chỉ có ánh mắt ham học vẫn bừng sáng cả núi rừng. Và Tony hiểu, để giữ chân những người thầy, người cô vĩ đại này ở lại với các thôn bản xa xôi này, chính là những ánh mắt học trò tha thiết ấy.

Tony nhớ hồi cấp 2, lúc còn học ở trường Lương Thế Vinh, trong một đêm văn nghệ, cô Phương dạy tiếng Anh hát bài gì không rõ tựa, chỉ nhớ câu ”ánh mắt học trò, là áo ấm mùa đông”. Trời thì lạnh, ánh lửa trại bập bùng, giọng cô tha thiết. Tony lúc đó học lớp 6, 7 gì đó, nhỏ thó ngồi nhìn lên sân khấu, và nghĩ đến những thôn bản xa xôi, đến những người bạn đồng lứa với mình.

Và một mùa đông lại về. Những thầy cô nơi biên cương vẫn chống chọi với cái rét bằng ánh mắt học trò. Những đứa trẻ nơi rẻo cao lại nửa đêm “giật mình bật khóc“…

Đều là người Việt mình…


———————————–
P/S:

Chương trình Ánh mắt học trò là áo ấm mùa đông  do CLB con dượng tại Hà Nội thực hiện vào cuối 2014. Chương trình tuyển tình nguyện viên ở Hà Nội, các tỉnh Lào Cai, Sơn La, Lai Châu, Cao Bằng, Lạng Sơn, Hà Giang…cùng phối hợp thực hiện. Các bạn sẽ tự túc mọi chi phí đi lại, ăn uống, ngủ nghỉ để tặng áo ấm cho các bạn học sinh tiểu học các vùng cao. Chương trình đã được tổ chức trong vòng 2 tháng và đã khép lại vào đầu 2015.

KHÉP LẠI NHỮNG HẸN HÒ

“Những hẹn hò – từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng, như mây
Chút nắng vàng – giờ đây cũng vội,
Khép lại từng, đêm vui.

Đường quen lối, từng sớm chiều mong
Bàn chân ai, qua đây ngại ngần
Làm sao biết, từng nỗi đời riêng
Để yêu thêm, yêu cho nồng nàn”

Đó là lời trong bài hát cuối đời của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, bài “Như một lời chia tay”, dượng muốn mượn để tạm biệt các bạn tình nguyện viên chương trình “Ánh mắt học trò, là áo ấm mùa đông”, khi tất cả các nhóm đã mang áo lên vùng cao, tới đích. Và các fanpage tình nguyện Áo Ấm Mùa Đông trên toàn quốc đã đóng lại, chấm dứt sứ mệnh của mình.

Các bạn tình nguyện viên thân mến,

Đã đến lúc nói lời tạm biệt các bạn. Tình nguyện là một lửa, nó chỉ bùng cháy một giai đoạn. Hãy để ngọn lửa ấy âm ỉ mãi trong tim. Các bạn mới đi tặng áo về, còn rất “máu”, rất “sung”, đòi làm “ngay và luôn” các chương trình từ thiện khác, nhưng dượng không đồng ý. Không là không. Cứ kêu gọi ủng hộ mãi, sẽ rất nhàm. Mình cứ đam mê lao vào từ thiện, thì công việc chính, học hành sự nghiệp của mình sẽ ảnh hưởng. Không thể kêu gọi sự cảm thông mãi từ mọi người cho sự bê trễ các việc khác. Hai tháng “vác tù và” cho 1 năm, là đủ. Mọi thứ phải biết đủ, kể cả lòng tốt. Quan trọng hơn là phải nghỉ ngơi để sức khỏe phục hồi. Mới có thể lâu dài.

Cách làm này là do dượng tình cờ nghĩ ra khi muốn đào tạo các bạn thành những doanh nhân đúng nghĩa. Nó chẳng có bản quyền gì đâu. Lúc nông sản bị đổ đống, thì các bạn cứ ra tay giúp đỡ nông dân. Cứ mỗi mùa giá rét, hãy làm chương trình “ánh mắt học trò là áo ấm mùa đông”.

Có một số bạn đã thành lập công ty kinh doanh nông sản. Nhưng các bạn lưu ý. Đừng nhầm người mua hàng của mình là khách hàng. Họ KHÔNG PHẢI là khách hàng. Họ là NGƯỜI ỦNG HỘ. Chỉ khi nào họ mua dựa trên nhu cầu, thì lúc đó mới xuất hiện thị trường, đó là quy luật kinh tế.

Trong quá trình chỉ đạo, có lúc dượng nóng tính mà nói lời gay gắt với các bạn, mong các bạn bỏ qua. Cũng có những bất đồng nào đó giữa những cá nhân với nhau, với BTC, với người mua, với X, với Y, với Z. Thôi bỏ qua hết nhé! Có còn giận thì đổ hết tội lỗi lên đầu dượng là xong. Dượng mong các bạn nghĩ lớn, trái tim thật lớn để trở thành những Bill Gates của Việt Nam. Lúc đó, mình sẽ giúp được nhiều, mới có thể cho người ta những cơ hội. Những ngôi trường dạy nghề, những khu du lịch homestay, trường dạy ngoại ngữ, các cơ sở chế biến, các nhà máy xí nghiệp…mình mang lên đó, đặt ở Sìn Hồ, Mường Ảng, Pắc Nậm, Sốp Cộp, Mèo Vạc…, giúp người dân ở đó có công ăn việc làm. HÃY ĐẦU TƯ CHO MÌNH THẬT VĨ ĐẠI ĐỂ CÓ THỂ TỪ THIỆN CHO XÃ HỘI NHIỀU HƠN.

Dượng không phải là tỷ phú đô la, nhưng nước mình sẽ có tỷ đô la từ các bạn. 1000 bạn trẻ, mỗi bạn kiếm được 1 triệu đô la (21 tỷ) thì có phải dượng đã là tỷ phú đô la không. Có điều, tài sản này không nằm trong tay dượng. Khóc.

Các bạn thân mến,

Chia tay thì lưu luyến. Nhưng đừng níu kéo. Bạn bè, đội nhóm, tình cảm… mọi thứ TÙY DUYÊN. Trái đất hình tròn nên cứ có duyên, người ta sẽ gặp lại. La Quán Trung mở đầu tác phẩm Tam Quốc Chí với câu nổi tiếng

“Phàm mọi việc trong thiên hạ, cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp. Chuyện hợp tan – là chuyện của muôn đời”.

Hàng ngàn năm qua trên trái đất này, người ta cứ sống, cứ giành giật, rồi giận rồi hờn, rồi yêu rồi thương, đủ mọi hỷ nộ ái ố… Lúc đó tưởng là ghê gớm lắm nhưng cuối cùng rồi mọi việc cũng nhẹ tênh như chiếc lá, vì mọi nhân vật trong các sự kiện đó đều chết sạch trơn, có ai sống mãi?…

Xã hội nào cũng có người này người kia. Người bình thường có lúc giàu, có lúc nghèo, có lúc tốt, có lúc xấu. Nhưng người nhân hậu thì mãi tốt. Mọi thứ đều phai phôi, duy chỉ có trái tim thương yêu là trường tồn, đập mãi. Trong nhịp đập trái tim của bao thế hệ sau…

“Muốn một lần tạ ơn với đời
Chút mặn nồng cho tôi
Có những lần nằm nghe tiếng cười
Nhưng chỉ là mơ thôi

Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Tưởng chỉ là cơn say
Đóa hoa vàng – mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay”

Dượng Tony

(1/T2/2015)

P/s: Hiện CLB con dượng có tổ chức Quỹ bảo trợ trẻ mồ côi với Fanpage chính thức tại đây:

https://www.facebook.com/quybaotro.tonybuoisang/

 

, ,

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *